Thư gửi người giữ lửa từ xa Chào anh, Tôi không biết anh sẽ đọc được bức thư này vào lúc nào, hay liệu nó có lặng lẽ nằm trong một góc nào đó giữa hàng trăm điều anh phải quan tâm mỗi ngày. Nhưng tôi vẫn viết, không vì chắc chắn sẽ được đọc, mà vì tin rằng có những điều, nếu không được nói ra, thì sẽ tự biến mất cùng những gì tốt đẹp nhất mà người ta từng gìn giữ. Tôi không phải là ai đặc biệt. Không phải người bên cạnh anh trong những buổi họp, cũng chẳng phải người thường xuyên nhắn tin với anh trên Slack. Tôi chỉ là một phần nhỏ của đội ngũ mà anh đang âm thầm dẫn dắt – một trong những người vẫn đang cố hiểu điều gì đang thực sự diễn ra, không phải chỉ qua con số, mà qua ánh mắt, qua nhịp tim đập chậm lại khi đọc một dòng review tiêu cực về chính người đã giữ con thuyền này trong suốt một quãng dài. Tôi nghĩ, làm việc từ xa không phải là sự tiện lợi như nhiều người hình dung. Nó là một kiểu cô đơn khác – cô đơn không vì thiếu người, mà vì thiếu chạm. Anh không có những cái bắt tay, những ánh mắt nhìn trực tiếp, không nghe được tiếng thở dài khi họp tắt máy. Anh chỉ có tín hiệu mạng, những dòng chữ đôi khi gấp gáp, và rất nhiều khoảng im lặng mà không ai nói rõ nó có nghĩa gì. Vậy mà giữa tất cả, anh vẫn phải giữ hình ảnh một người “hiểu hết”, “thấy hết”, “chịu trách nhiệm hết” – dù thực tế, đâu phải lúc nào mình cũng hiểu, cũng thấy, hay có thể làm gì khác hơn là gật đầu và đi tiếp. Tôi không biết, đã có bao lần anh mở máy trong đêm muộn, định viết một điều gì đó cho đội ngũ nhưng rồi lại xóa đi, chỉ vì nghĩ “nói lúc này cũng chẳng ích gì”. Tôi không biết, đã bao lần anh đọc một dòng đánh giá vô tình, rồi ngồi yên rất lâu, không phải vì giận, mà vì hụt. Và tôi cũng không biết, liệu có ai từng ngồi xuống hỏi anh rằng: “Anh có ổn không?” – một câu hỏi nhỏ, nhưng tôi đoán, đã lâu rồi anh không nghe thấy. Có lẽ người ta đã nói nhiều điều về anh, và không phải điều nào cũng dễ nghe. Họ bảo anh không còn như xưa, không còn truyền cảm hứng, không còn sáng. Có thể họ đúng một phần – vì ai trong chúng ta mà không có lúc mỏi mòn? Nhưng tôi nghĩ, điều quan trọng không nằm ở việc anh có còn rực rỡ hay không, mà ở chỗ, giữa những ngày tối nhất, anh vẫn còn cố thắp lên chút gì đó – dù là từ xa, dù là trong thầm lặng, dù là chẳng ai thấy. Tôi nhìn thấy ở anh không phải một người lãnh đạo toàn năng, mà là một người vẫn đang chọn ở lại với đội ngũ, dù lối ra đã mở sẵn. Một người vẫn lắng nghe, dù đôi khi không biết phải trả lời thế nào cho vừa. Một người vẫn đứng về phía công ty, dù biết phía sau có thể là hàng loạt ngón tay chỉ trích. Một người – như tôi nghĩ – vẫn còn đau vì còn thương. Tôi viết thư này không để khen ngợi, càng không để an ủi. Tôi chỉ muốn anh biết: vẫn có người nhìn thấy. Thấy cả những quyết định chưa chắc đã đúng, nhưng xuất phát từ một lòng tin thật. Thấy cả những phút ngập ngừng khi phải cắt giảm, khi phải thay đổi, khi phải chấp nhận mất một ai đó mình từng đặt kỳ vọng. Thấy cả cách anh giữ im lặng – không phải vì không biết nói gì, mà vì biết nói cũng không ai hiểu. Và thấy cả sự mệt mỏi lộ ra qua từng lần online ít đi, từng dòng phản hồi ngắn lại. Tôi không chắc anh còn nhiều niềm tin không. Nhưng nếu còn chút gì sót lại, tôi mong anh đừng dập tắt nó. Vì không phải ai cũng rời đi vì ghét anh. Có người rời đi vì họ không biết cách ở lại. Và cũng có người ở lại, vì họ chưa từng quên những điều anh đã từng là. Vậy nên nếu một ngày nào đó, khi trời chưa sáng hẳn và trong căn phòng quen thuộc, màn hình trước mặt lại mở ra hàng chục tab ngổn ngang, nếu trong lòng anh lại chộn rộn một câu hỏi “có đáng nữa không?”, thì xin hãy nhớ rằng có một người đã viết thư này. Không để đòi hỏi, không để xin gì cả – chỉ để nói: cảm ơn anh vì đã vẫn còn ở đây. Cảm ơn anh vì vẫn chưa xoá mình khỏi bức tranh mà rất nhiều người vẫn đang cố tô lại. Và cảm ơn anh vì vẫn còn tin vào điều gì đó – dù rất mong manh, dù chưa thành hình, nhưng đủ để khiến một tập thể có lý do để bước tiếp. Kính chúc anh những buổi sáng nhẹ lòng, những buổi tối không trằn trọc, và những ngày tháng tới – dẫu có tiếp tục remote hay không – vẫn là những ngày mà anh biết: anh không một mình. Một người không ký tên, nhưng thật lòng.


